Chương 5
Về phần tôi, những lời đánh giá thật khó nghe.
So với kiếp trước, chúng còn tệ hơn rất nhiều.
Đồng thời, giá cổ phiếu công ty tôi lao dốc không phanh!
Cô bạn thân Hạ Yên vẻ mặt nặng trĩu, nhìn video mà gần như muốn phát nổ.
Tôi chỉ hơi nhếch môi, không hề bận tâm.
Lâu Kiều Kiều và Dương Sóc quả thật quá ngu ngốc!
6.
Lâu Kiều Kiều dẫn theo phóng viên đến công ty đúng lúc tôi vừa kết thúc cuộc họp.
Nó lập tức rơi nước mắt, quỳ xuống trước mặt tôi.
“Mẹ, con hứa sau này sẽ nghe lời, mẹ xóa video đi có được không? Con cầu xin mẹ.”
Máy quay của các hãng truyền thông gần như chĩa thẳng vào mặt tôi, muốn quay rõ “bộ mặt xấu xa” của tôi.
Tôi lộ ra vẻ mặt đau đớn tột cùng.
“Kiều Kiều! Video mẹ đăng con không hề lộ mặt, không có bất kỳ hình ảnh không đứng đắn nào, căn bản không ai biết đó là con.”
“Mà là chính con tự nói ra sự thật!”
Lời nói này như một tảng đá ném xuống gây nên ngàn lớp sóng!
Tất cả mọi người đều sững sờ, rồi mới kịp phản ứng lại.
Đúng rồi!
Đó mới là sự thật! Video trước đó chỉ đề cập đến nữ sinh cấp ba, hoàn toàn không có chi tiết nào lộ ra danh tính, chỉ có ảnh của đám côn đồ là cực kỳ rõ ràng.
Và tất cả mọi người biết nhân vật chính của sự việc là ai, là vì Lâu Kiều Kiều tự ý tiết lộ bằng cách đòi nhảy lầu!
Trong khoảnh khắc, tất cả đều im lặng, ngay cả Lâu Kiều Kiều cũng sững sờ.
Phòng pháp chế của tôi lúc này xuất hiện, nhấn mạnh với các hãng truyền thông về vấn đề xâm phạm quyền chân dung của Chủ tịch Tập đoàn Minh Châu.
Vài hãng có cổ phần của tôi, đều lủi thủi xóa video.
Không biết là hãng truyền thông nào, đột nhiên hỏi một câu: “Video không thể đăng, vậy âm thanh đã qua xử lý thì có thể đăng không?”
Phòng Pháp chế mỉm cười: “Cái này không bị coi là xâm phạm!”
Vài khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, chẳng buồn chào hỏi, chỉ muốn mọc tám chân chạy về xử lý video và đăng tải ngay lập tức.
Ngay khi những lời tôi nói được công bố, một lúc sau các cư dân mạng cũng im lặng.
Lâu Kiều Kiều trở thành trò cười.
[Thật nực cười, bây giờ còn có kiểu tự mình vạch trần mình à.]
[Dùng đạo đức ràng buộc mẹ mình. Mẹ nó vì muốn đưa kẻ xấu ra pháp luật, đòi lại công bằng cho nó, nó thì lại sợ người khác không biết mình là nữ chính.]
[Cười chec mất! Đây chắc chắn là trò hề thất bại lớn nhất năm nay. Cô Kiều Kiều này quá ngu xuẩn rồi.]
Có người thạo tin đứng ra:
[Nghe nói đám côn đồ đó có thế lực đen tối chống lưng, còn cấu kết với người bên trên, bằng chứng bị tiêu hủy hết. Mẹ cô ta vì muốn bắt được thủ phạm, mới cầu cứu mạng xã hội.]
Những điều do cư dân mạng tự phân tích thì đương nhiên họ tin sái cổ.
Một cơn bão mạng cứ thế tan biến.
Lâu Kiều Kiều ngây người: “Bây giờ bà vừa lòng chưa? Bà đã hoàn toàn hủy hoại tôi rồi!”
Tôi thấy sự cố chấp của nó thật đáng nực cười.
Tôi hỏi ngược lại: “Người hủy hoại con không phải là chính con sao?”
“Mẹ đã nói sẽ giúp con đòi lại công bằng. Công khai trên truyền thông chỉ là thủ đoạn, hoàn toàn không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về con. Con lẽ ra cũng đã xem rồi. Người làm ầm ĩ đòi nhảy lầu là con, người tự nhận mình là nạn nhân cũng là con.”
Mắt Lâu Kiều Kiều tràn đầy oán hận: “Bà không nên khởi kiện! Tôi bảo bà tự giải quyết, bà lại không nghe!”
Nó tỏ ra vô cùng tức giận. Nhìn đứa con gái tôi từng yêu thương này, tôi cảm thấy chua xót.
Hóa ra thực sự có những người sinh ra đã xấu xa.
“Từ nhỏ, tôi dạy con phải lương thiện, hiểu lẽ phải. Khi mẹ người khác yêu cầu con gái học hành chăm chỉ, thi vào trường danh tiếng, tôi lại bồi dưỡng sở thích của con, muốn con sau này sống vui vẻ, không muốn con phải chịu áp lực thế tục.”
“Tôi chưa bao giờ dạy con ích kỷ, coi việc tôi phải hy sinh cho con là lẽ đương nhiên, bẻ cong sự thật, dùng đạo đức ràng buộc tôi phải phạm pháp để trả thù cho con! Không được như ý thì muốn lợi dụng mạng xã hội để bán thảm, khiến tôi bị công kích. Vậy con có xứng làm con gái tôi không?”
Những lời muốn chất vấn từ kiếp trước, kiếp này cuối cùng tôi cũng nói ra.
Nó lộ vẻ khó tin. Bởi vì trong mắt nó, tôi vì muốn duy trì tình mẹ con, nên trước đây luôn chỉ có sự cưng chiều dành cho nó.
“Bà là mẹ tôi, bà đương nhiên phải hy sinh vì tôi!”
Tôi đứng trước mặt nó, không muốn giả vờ nữa:
“Nhưng tôi không phải mẹ ruột của con. Tôi nhận nuôi con, con còn nhớ không?”
Mặt nó đột nhiên tái nhợt, mắt đầy kinh hãi!
Mười mấy năm trước, dưới sự theo đuổi điên cuồng của Dương Sóc, tôi cuối cùng đã thỏa hiệp và kết hôn với anh ta.
Anh ta đối xử với tôi tốt đến mức tận cùng.
Chỉ vì tôi muốn ăn món sủi cảo ở phía tây thành phố, anh ta đã xếp hàng lúc nửa đêm, sáng hôm sau mang đến trước mặt tôi vẫn còn nóng hổi.
Anh ta không bao giờ để tôi làm việc nhà, nhớ tất cả sở thích của tôi, không để tôi làm bất cứ việc nhỏ nhặt nào trong cuộc sống, ngay cả móng tay của tôi cũng là anh ta cắt.
Anh ta nhớ tất cả các ngày kỷ niệm, tiết kiệm chi tiêu để chuẩn bị bất ngờ cho tôi. Cả thế giới của anh ta đều xoay quanh tôi.
Tôi đã đồng ý lời cầu hôn của anh ta. Cô bạn thân khuyên tôi:
“Anh ta không có bằng cấp, không có năng lực. Anh ta chỉ nhắm vào tiền của cậu thôi, đích thị là một gã phượng hoàng nam. Nếu cậu lấy anh ta, tôi sẽ tuyệt giao với cậu!”
“Nhưng tôi đã đạt được tự do tài chính rồi, tôi chỉ thiếu tình yêu thôi!”
Hạ Yên giận đến mức hận không thể rèn sắt thành thép.
Tôi vẫn kiên quyết kết hôn, tạo nên cục diện ngày hôm nay.
Kết hôn ba năm, chúng tôi không có thai. Đúng lúc này, chúng tôi đi du lịch và gặp một cô bé nhỏ bé, bẩn thỉu.
Nó ôm chặt lấy chân Dương Sóc.
Dưới sự thuyết phục của anh ta, chúng tôi quyết định nhận nuôi cô bé, đặt tên là Lâu Kiều Kiều.
Nó rất hiểu chuyện, tìm mọi cách lấy lòng tôi. Mỗi ngày đều nói rằng nó yêu mẹ nhất.
Vậy Lâu Kiều Kiều thay đổi từ khi nào?
Dường như ngay từ đầu đã là sai lầm.
Bây giờ tôi hồi tưởng lại từng chút, ký ức ngày càng rõ ràng.
Khi tôi mặc lễ phục mới, trong mắt nó là sự ghen tị. Khi Dương Sóc nấu ăn cho tôi, nó làu bàu trước mặt anh ta: “Mẹ lười quá, sao lại để bố làm hết mọi thứ?”
Nó vừa lấy lòng tôi xong, quay đi khuôn mặt lại lộ ra vẻ căm ghét.
Mỗi lần nó nói yêu mẹ nhất, nụ cười trên mặt chưa bao giờ chạm tới đáy mắt.
Tôi thật nực cười, hóa ra đã luôn có dấu hiệu, nhưng tôi đều chọn cách phớt lờ, tự lừa dối bản thân.
Tôi thậm chí còn hy vọng tình yêu có thể thay đổi nó, không ngờ cuối cùng lại tự hại chec chính mình.
Nó không phải con gái tôi.
Trên mặt tôi không còn sự ấm áp như trước, chỉ còn sự lạnh lùng và xa cách: “Bố con sắp ly hôn với tôi. Sau này con đừng gọi tôi là mẹ nữa. Tôi vốn dĩ không phải mẹ ruột con.”
Nó sững sờ tại chỗ, không thể tin được tôi lại nói ra những lời như vậy.
Dương Sóc vừa chạy tới đã nghe thấy câu cuối cùng của tôi, cũng chec lặng.
Anh ta vội vàng giải thích: “Minh Châu, em nói linh tinh gì vậy? Sao em có thể ly hôn với anh chứ?”
Tôi cười lạnh: “Nhưng không phải chính anh đã nói sao?”
Nói rồi, tôi lấy ra đoạn video anh ta phát biểu đầy phẫn nộ trên sân thượng: “Tôi sẽ ly hôn với cô ta—”
Từng tiếng động dội vào tâm hồn anh ta.
Mặt anh ta tái xanh, lập tức hoảng loạn: “Không phải, Minh Châu, đó là lời nói trong lúc nóng giận, không phải ý thật của anh.”
“Không quan trọng. Dù sao thì tôi cũng quyết tâm ly hôn.”
Tôi định bỏ đi, Lâu Kiều Kiều liền độc địa nói một câu: “Bà dám ly hôn sao? Bà ly hôn rồi thì ai cần bà nữa? Bà còn tìm đâu ra người chiều chuộng bà như bố tôi!”
Hóa ra sự tự tin luôn có thừa của nó là vì nó nghĩ tôi không thể sống thiếu Dương Sóc?
Thật nực cười.
Lâu Kiều Kiều vẫn tiếp tục nói: “Nếu bà muốn ly hôn, hãy chuyển hết tài sản sang tên tôi, tôi mới đồng ý.”