Chương 3
“Yêu cầu của tôi là đưa đám súc sinh đó vào tù với mức án nặng nhất trong phạm vi pháp luật cho phép, lấy lại công bằng cho con gái tôi.”
Bạn thân của tôi, Hạ Yên, cũng ở đó. Cô ấy đặt một câu hỏi:
“Theo thông tin tôi điều tra được, tên cầm đầu đám côn đồ này có chỗ dựa khá vững chắc, có liên quan đến thế lực đen tối, e rằng không dễ đối phó.”
“Muốn đánh đòn chí mạng, e rằng phải nhờ đến sức mạnh của truyền thông. Như vậy, Kiều Kiều sẽ…”
Cô ấy không nói hết câu, nhưng tất cả mọi người trong phòng họp đều hiểu ý cô ấy.
Tôi im lặng rất lâu, như thể đã đưa ra một quyết định trọng đại:
“Kẻ xấu phải nhận sự trừng phạt thích đáng, đúng không? Cứ làm theo cách của mọi người đi.”
“Chỉ cần Kiều Kiều không lộ mặt, sẽ không ai biết rõ. Hơn nữa, con bé là một đứa trẻ kiên cường và coi trọng lẽ phải, tôi tin nó cũng sẽ ủng hộ quyết định này.”
Bởi vì kiếp trước nó cũng đã từng nói với tôi như vậy:
“Mẹ, chúng ta phải vạch trần bọn chúng, phải nói cho mọi người biết những tổn thương mà mẹ phải chịu, mẹ mới nhận được công bằng xứng đáng.”
Vậy thì kiếp này, tôi cũng sẽ để Lâu Kiều Kiều nhận được công bằng.
Tôi bỏ ra khoản phí luật sư rất cao, quyết tâm dùng pháp luật để bảo vệ công lý.
Ngay khi Lâu Kiều Kiều tỉnh lại, tôi đã túc trực bên cạnh nó.
Ánh mắt nó đầy vẻ kinh hãi và sợ hãi:
“Mẹ, mẹ, đã bắt được đám súc sinh đó chưa? Tuyệt đối không được bỏ qua cho chúng.”
Trong mắt nó thoáng qua sự tàn độc, giống hệt Dương Sóc.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra, cặp cha con này có vẻ ngoài khá giống nhau.
Tôi bị ý nghĩ trong đầu làm cho hoảng sợ.
Lâu Kiều Kiều lay mạnh điện thoại của tôi, gào thét mất kiểm soát:
“Mẹ nghe thấy không? Con muốn chúng phải chec, mẹ đi giec chúng đi!”
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc, giọng điệu đầy xót xa:
“Kiều Kiều, mẹ biết con tủi thân, mẹ và bố sẽ đòi lại công bằng cho con.”
“Không, nếu bắt được thì chúng chỉ phải đi tù thôi, con muốn chúng chec, chúng phải chec!”
“Mẹ, con cầu xin mẹ, giúp con giec bọn khốn đó có được không?”
Nước mắt nó chảy dài, trông rất đau khổ.
Nhưng chẳng bằng một phần nghìn nỗi đau của tôi ở kiếp trước.
Nỗi đau từ thể xác, sự phản bội và tổn thương từ chồng, sự tàn nhẫn và vô tâm của con gái.
“Kiều Kiều, tỉnh táo lại đi. Sao con có thể bảo mẹ đi giec người chứ?”
Nghe thấy ý từ chối của tôi, nó lập tức trút cơn hận thù lên tôi:
“Ngoài mẹ ra thì còn ai có thể giúp con chứ? Mẹ có phải là không yêu con nữa không? Vậy con thà chec quách đi cho rồi.”
Mười mấy năm qua, cứ hễ tôi từ chối yêu cầu của nó, nó sẽ làm loạn, tìm cách 44, dùng đạo đức để ràng buộc tôi.
Kiếp trước tôi đã quá bận rộn với công việc, nên rất cưng chiều đứa con gái này. Hễ nó làm như vậy là tôi vô điều kiện thỏa mãn nó.
Nhưng lần này, khi Lâu Kiều Kiều lao đến cửa sổ định nhảy lầu, tôi vẫn thờ ơ.
Nó đứng đó lúng túng, rõ ràng không biết phải làm gì tiếp theo.
Thế là nó ngồi xuống đất khóc lóc, rên rỉ.
Nó quay sang châm chọc, nguyền rủa tôi:
“Mẹ đúng là một người mẹ vô trách nhiệm! Từ nhỏ mẹ đã không hề ở bên con, giờ con thành ra thế này, mẹ lại không muốn hy sinh vì con. Mẹ không xứng làm mẹ của con!”
“Mẹ là người phụ nữ ích kỷ, mẹ chưa bao giờ trả giá vì con. Sau này con chỉ nhận bố là bố thôi, không nhận mẹ nữa!”
Tôi cũng tức điên lên, cầm lọ hoa đập mạnh xuống đất, chấm dứt cơn cuồng loạn của nó.
“Lâu Kiều Kiều, ban đầu là Dương Sóc đưa con về, khóc lóc cầu xin tôi nhận nuôi con. Bao nhiêu năm qua con và anh ta ăn của tôi, dùng của tôi. Vì con, tôi đã không sinh con ruột bấy nhiêu năm, muốn gì cũng thỏa mãn con, chưa từng nặng lời với con.”
“Trong mắt con, như vậy là chưa từng trả giá sao? Con chỉ nhận Dương Sóc, tốt thôi. Vậy sao con không bảo anh ta đi giec người, lại yêu cầu tôi?”
“Lúc nhận nuôi con, con mới 5 tuổi, bị bệnh tim, hen suyễn. Lần nào con ốm, Dương Sóc có chăm sóc con không? Tôi ngày đêm nuôi con khôn lớn. Hôm nay đổi lại lời nói như vậy, con còn có lương tâm không?”
Tôi bật khóc. Khóc cho sự hy sinh và những điều không đáng có của kiếp trước.
Tôi đã từng thật lòng yêu thương đứa con gái này.
Nhưng sau khi biết được sự thật ở kiếp trước, tôi mới thấy được sự căm ghét và hận thù trong mắt nó dành cho tôi.
Tôi đã sớm nguội lạnh trái tim. Giờ đây, tôi mới nhận ra cái ác trong bản chất nó. Dù đối xử tốt đến mấy, nó cũng sẽ không biết ơn tôi.
Lâu Kiều Kiều không nói nên lời. Cuộc cãi vã của chúng tôi kết thúc khi Dương Sóc đến.
Nó rúc vào vòng tay Dương Sóc, ôm chặt lấy eo anh ta, rụt rè nhìn tôi, hoàn toàn không còn sự tàn độc trước đó.
Cảnh tượng như thế này, nếu không phải kiếp trước tôi đã biết sự thật cuối cùng, thật không dám tưởng tượng.
Dương Sóc là người đầu tiên nhận ra ánh mắt của tôi, lập tức kéo Kiều Kiều ra, ân cần hỏi han.
Còn tôi, tôi lười xem màn kịch “tình cha con” của họ.
Tôi vừa nhận được tin nhắn trên điện thoại. Hạ Yên nói rằng cô ấy đã thu thập được khá nhiều bằng chứng.
Kiếp trước lũ côn đồ đã kịp thời tiêu hủy bằng chứng, nhưng lần này tôi không cho chúng cơ hội nữa.
Tôi sẽ bắt đầu tung ra quân bài đầu tiên.
Thật hy vọng Lâu Kiều Kiều, Dương Sóc và các bị cáo có thể chịu đựng được đợt sóng gió đầu tiên này, vì phía sau còn nhiều lắm!
4.
Tôi không hành động ngay lập tức sau khi có được bằng chứng.
Mà chuyển giao bằng chứng cho một thám tử tư.
Tôi khoanh vùng vài nhân vật quan trọng, yêu cầu họ điều tra xem những người này có liên hệ gì với Lâu Kiều Kiều và Dương Sóc trước đó hay không.
Thám tử tư này rất nổi tiếng trong giới của tôi, chuyên giúp các bà vợ giàu có điều tra tiểu tam, giao dịch tiền bạc của chồng.
Mạng lưới quan hệ của ông ta cũng rất rộng. Ông ta rất tự tin cho biết sẽ trả lời tôi sau ba ngày.
Trong ba ngày chờ đợi sự thật, tôi cũng đã thanh toán xong các chi tiết tài sản của mình. Kiếp trước tôi biết Dương Sóc lén lút chuyển đi khá nhiều tiền, nên tôi đã đặc biệt kiểm tra nơi đi và số tiền.
Vì tất cả đều được chuyển ra từng khoản nhỏ, từng khoản một, nên dù nắm được bằng chứng cũng khó định nghĩa số tiền này là tài sản bị chuyển nhượng.
Vì vậy, tôi quyết định đổi một cách khác để lấy lại số tiền này.
Có một loại công ty chuyên làm vỏ bọc, sử dụng các công ty ma để tạo ra các kế hoạch. Tôi nhanh chóng hẹn gặp giám đốc công ty đó.
Sau khoảng hai giờ đàm phán, công ty họ nhanh chóng tung ra một dự án vắc-xin ung thư.
Lúc này, Lâu Kiều Kiều cũng đã xuất viện, về nhà làm loạn suốt ba ngày.
Nó gào khóc, đập phá.
Trong khi đó, Dương Sóc cũng đang bận rộn đi thăm hỏi bạn bè và giáo viên của Lâu Kiều Kiều, mục đích đương nhiên là bịt miệng.
Sự thảm hại của Lâu Kiều Kiều ngày hôm đó đã bị rất nhiều người nhìn thấy.
Dương Sóc đương nhiên xót xa lắm.
“Mỗi người mười vạn tệ phí bịt miệng, họ nhận tiền chắc chắn sẽ không lan truyền chuyện của Kiều Kiều ra ngoài.”
Đúng là tiền không phải của mình, dùng vào thì thật hào phóng.
“Chỉ cần anh đưa tiền, những kẻ tham lam sẽ nắm lấy điểm yếu của Kiều Kiều, trở thành vòi bạch tuộc hút máu gia đình chúng ta.”
Dương Sóc gay gắt: “Ý em là chúng ta không đưa số tiền này sao? Để mặc họ đi nói lung tung?”
Lâu Kiều Kiều ngồi ở bàn ăn lúc này cũng lộ vẻ thất vọng, nhìn tôi như kẻ thù.
Tôi giữ vẻ mặt bình thản: “Tôi đã nói chuyện này tôi sẽ xử lý. Việc cấp bách là phải đưa đám súc sinh đó ra pháp luật, trả lại công bằng cho Kiều Kiều.”
“Đến lúc đó họ ra tòa làm chứng, chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng hơn nhiều. Chờ vụ án kết thúc, tôi sẽ cử luật sư đến nói chuyện riêng với họ!”
Lâu Kiều Kiều lúc này hét lên: “Không được! Không thể ra tòa! Mẹ muốn con chec đúng không?”
Dương Sóc cũng rất lo lắng: “Lâu Minh Châu, em thật sự không cần Kiều Kiều là con gái nữa sao? Sao em có thể để con bé xảy ra chuyện như vậy!”