Chương 2

Cập nhật lúc: 05-12-2025
Lượt xem: 0

Nhận thấy ánh mắt của tôi, Dương Sóc cũng có chút căng thẳng, chợt nhận ra mình vừa lỡ lời.

 

Anh ta vội vàng bào chữa:

 

“Anh chỉ là quá lo lắng thôi, Minh Châu, em đừng giận. Bây giờ việc quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm được Kiều Kiều.”

 

Lúc này, cô Lưu cũng hùa theo bên cạnh.

 

Tôi lại tỏ vẻ nôn nóng, nói với cô Lưu:

 

“Cô Lưu, cô có số điện thoại của bạn bè Kiều Kiều không? Có thể giúp tôi hỏi xem họ có biết tình hình của Kiều Kiều không?”

 

Cô Lưu thấy tôi tìm mình giúp đỡ đầu tiên, đương nhiên là đồng ý ngay lập tức.

 

Và sau khi hỏi thăm tình hình, cô ấy còn chủ động đề nghị các học sinh khác cùng đến giúp đỡ tìm kiếm.

 

Ý tưởng của cô Lưu rất tốt, tôi vừa mới nghĩ đến vấn đề này, cô ấy đã giúp tôi giải quyết ngay rồi.

 

Vừa cúp điện thoại, tôi liền nhìn cô Lưu bằng một ánh mắt đầy vẻ cảm kích.

 

Rất nhanh, nhiều học sinh và giáo viên đã được tập hợp lại. Sau khi nắm rõ tình hình, mọi người bắt đầu chia nhau đi tìm kiếm.

 

Nhưng suốt 2 giờ trôi qua, vẫn không có kết quả gì.

 

Điện thoại của Lâu Kiều Kiều luôn ở trang trạng thái tắt máy.

 

Thấy trời đã tối hẳn, Dương Sóc sốt ruột không chịu nổi.

 

Tôi cũng lập tức rút điện thoại ra báo cảnh sát. Ban đầu tôi đã nói muốn báo cảnh sát, nhưng chính Dương Sóc đã ngăn cản tôi.

 

Nhìn thấy sự phức tạp thoáng qua trong mắt anh ta, tôi cũng đoán được một phần.

 

Xem ra Kiều Kiều còn rất nhiều bí mật chưa được moi ra.

 

Nhưng bây giờ, Dương Sóc có lẽ cũng nhận ra Lâu Kiều Kiều thực sự gặp chuyện, đương nhiên cũng không dám ngăn cản nữa.

 

Dân cư mất tích chưa đủ 24 giờ thì không được lập án, nhưng tôi chỉ cần nhắc đến chuyện Lâu Kiều Kiều là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Vạn Châu, bên cảnh sát đã lập tức xuất động.

 

Khi cảnh sát đến, tôi đã khóc được mấy trận rồi.

 

Khóc vì kiếp trước tôi nhìn người không rõ, nuôi dưỡng hai con sói mắt trắng độc ác, khóc vì sự ngu xuẩn mà tôi đã đánh nát cả 1 ván bài tốt đẹp.

 

Nhưng cũng may mắn là những bi kịch của kiếp trước đã dạy tôi cách che giấu cảm xúc và học được cách diễn xuất.

 

Tôi giống như một người mẹ vĩ đại, kéo tay cảnh sát đau khổ cầu xin:

 

“Cầu xin các anh, nhất định phải giúp tôi tìm thấy con bé, cầu xin các anh.”

 

Thậm chí tôi còn chạy ra ven đường, cứ thấy một người qua lại, tôi lại giơ ảnh trong điện thoại lên hỏi.

 

Hàng loạt hành động này, ngay cả mẹ ruột cũng không thể làm hơn được. Ai dám nghi ngờ là tôi không yêu Lâu Kiều Kiều?

 

Tôi yêu nó chec đi được!

 

Số người giúp đỡ tìm kiếm càng ngày càng nhiều.

 

Mà khi đó, con hẻm ở dãy phố bên cạnh, vì nằm sát cạnh một bãi xử lý rác nên không ai muốn bén mảng tới. Thế nên, dù đã đi qua vài lần, mọi người vẫn không phát hiện ra điều gì.

 

Mãi lâu sau, một nam sinh yêu thầm Lâu Kiều Kiều mới đi tới nhìn quanh với suy nghĩ thử vận may.

 

Rồi cậu ta đã nghe thấy 1 tiếng la hét xé lòng.

 

Con hẻm rất sâu, âm thanh truyền ra rất nhỏ, và rõ ràng lúc đó Lâu Kiều Kiều đã kiệt sức, làm sao còn sức để gào to.

 

Cậu nhóc kia sợ hãi, không dám đi vào trong, bèn quay ra báo tin này cho mọi người.

 

Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều tập trung ở đầu con hẻm, cảnh sát dẫn đầu đi vào.

 

Bọn họ nhanh chóng tìm thấy Lâu Kiều Kiều ở cuối con hẻm, toàn thân tr//ầ/n t/r//uồ/n/g, khắp mình đầy vết thương, hơi thở thoi thóp.

 

Cuối con hẻm là một bức tường thấp, đám côn đồ nghe thấy động đã bỏ trốn từ lâu, bỏ mặc Lâu Kiều Kiều ở đây, để tất cả mọi người chứng kiến sự thảm hại của nó.

 

Dương Sóc là người gục ngã đầu tiên, anh ta xông tới ôm chầm lấy Lâu Kiều Kiều.

 

Nhìn những vết thương trên người và tình trạng thê thảm phía dưới con gái nuôi, anh ta nghiến răng ken két, khoé mắt đỏ hoe.

 

Tôi run rẩy bước tới, ôm lấy Lâu Kiều Kiều.

 

“Kiều Kiều, Kiều Kiều. Đừng dọa mẹ.”

 

“Con mau tỉnh lại đi!”

 

“Mau gọi 115, nhanh lên!”

 

Tôi cởi áo khoác trùm lên người Lâu Kiều Kiều. Rất nhanh, nhân viên y tế đã đến.

 

Lâu Kiều Kiều được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.

 

Vì được tìm thấy sớm, nó không bị tổn thương nội tạng nghiêm trọng hay hoại tử thận như tôi ở kiếp trước.

 

Chỉ là phần ruột bị kéo ra đã nhiễm trùng, cần phải phẫu thuật cắt bỏ.

 

Vùng kín bị xé rách nghiêm trọng, tử cung được giữ lại, nhưng khả năng mang thai sau này là rất thấp.

 

So với những gì tôi phải chịu đựng ở kiếp trước, có thể nói đây chỉ là chuyện nhỏ.

 

Kiếp trước, ngoài thận và tử cung, tôi còn mất đi đứa con khó khăn lắm mới có được, và phải chịu cảnh tàn tật suốt đời.

 

Kiếp trước Kiều Kiều phớt lờ nỗi đau của tôi, vậy kiếp này khi chuyện tương tự xảy ra với nó, cảm giác của nó sẽ thế nào?

 

Trong lòng tôi không hề có niềm vui, chỉ có lòng thù hận vô tận.

 

Dương Sóc mắt đỏ ngầu bên ngoài phòng phẫu thuật. Người vốn nhút nhát như anh ta giờ lại nhìn tôi như kẻ thù.

 

“Tại sao cô không đi đón Kiều Kiều sớm hơn? Nếu cô đi sớm hơn thì đã không có chuyện gì xảy ra. Con bé mới 18 tuổi, cô bảo nó sau này phải sống thế nào?”

 

“Cô làm mẹ mà quá độc ác!”

 

Ánh mắt tôi sắc lạnh, lạnh lùng nhìn anh ta:

 

“Vậy nên ý anh là chuyện này là lỗi của tôi sao?”

 

“Từ trước đến nay đều là anh giành đi đón Kiều Kiều. Hôm nay anh đột ngột gọi điện bảo có việc bận khác, tôi lập tức bỏ dở cuộc họp để chạy đến đây.”

 

Mặt Dương Sóc tái mét, không nói nên lời.

 

Tôi khinh miệt cười lạnh:

 

“Dựa theo logic của anh thì tất cả chuyện này đều là lỗi của anh. Anh bận việc gì mà còn quan trọng hơn cả sự an toàn của Kiều Kiều chứ?”

 

“Sáu giờ tan học, sáu rưỡi anh mới gọi điện cho tôi. Anh còn mặt mũi mà nói sao? Nếu Kiều Kiều có bất kỳ mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

 

Giọng nói của tôi mang theo sự phẫn nộ và căm hận.

 

Còn về việc Dương Sóc đột nhiên có việc bận vào ngày hôm đó, anh ta đã đi đâu hay làm gì, kiếp trước tôi đã bỏ qua.

 

Nhưng kiếp này nghĩ lại, chắc chắn còn có điều mờ ám.

 

Và Lâu Kiều Kiều, hình như nó có quen biết với đám côn đồ đó!

 

3.

 

Lâu Kiều Kiều nằm trong khu chăm sóc đặc biệt (ICU) suốt một tuần.

 

Thực ra nó đã qua cơn nguy kịch ngay tối hôm đó, chỉ là Dương Sóc quá mức bảo bọc, cưỡng chế chiếm dụng nguồn lực y tế, yêu cầu bệnh viện dốc toàn lực điều trị cho Lâu Kiều Kiều.

 

Hiện tại tôi đang đóng vai người mẹ tốt, đương nhiên sẽ không phản đối.

 

Tôi phải chữa trị thật tốt cho Lâu Kiều Kiều, và còn phải giúp nó tìm ra đám côn đồ đã trốn thoát, đưa chúng vào tù, báo thù cho nó.

 

Ngày hôm sau vụ việc, Dương Sóc lập tức thúc giục tôi đến sở cảnh sát rút đơn kiện:

 

“Kiều Kiều là con gái, chuyện này một khi lan truyền, em bảo tương lai của con bé sẽ thế nào?”

 

Thật có lương tâm! Nhưng khi chuyện tương tự xảy ra với tôi, anh ta có từng nghĩ rằng tôi cũng là một người phụ nữ, hơn nữa còn là vợ anh ta không?

 

Tại sao anh ta lại có thể giúp Lâu Kiều Kiều công khai bêu rếu tôi trên toàn cõi mạng, dù biết điều đó sẽ khiến tôi đau khổ?

 

Kiếp trước tôi đã nghĩ người đàn ông này chỉ đơn thuần là không có lương tri.

 

Kiếp này tôi mới thấy rõ, anh ta chỉ phân biệt đối xử, mặt tối trong lòng anh ta chỉ dành cho tôi.

 

Làm sao tôi có thể để anh ta đạt được mục đích:

 

“Vậy ý anh là chúng ta nên bỏ qua cho đám súc sinh đã làm hại Kiều Kiều sao?”

 

“Không, không thể bỏ qua cho chúng.”

 

Mặt anh ta đỏ bừng, trông rất tức giận:

 

“Anh muốn giec hết cả đám bọn chúng.”

 

Thật là một người cha tốt!

 

Ngay sau đó, anh ta nhìn tôi đầy mong đợi:

 

“Em có tiền mà, em dùng tiền thuê người giec hết bọn chúng đi!”

 

“Em là mẹ nó, dù có dùng ác trị ác cũng là điều nên làm.”

 

Sau khi nói xong câu đó, anh ta hơi khựng lại, tôi cũng sững sờ.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy thật bi thương, tôi tự cho mình thông minh, vậy mà kiếp trước lại lấy phải một thằng súc sinh như thế.

 

“Thuê người giec người là phạm pháp, Dương Sóc. Tôi không làm điều vi phạm pháp luật. Chuyện này chúng ta nên tin tưởng vào đất nước, pháp luật sẽ trả lại công bằng.”

 

Tôi không những không rút đơn kiện, mà còn triệu tập vài luật sư nổi tiếng trên toàn quốc.